ngôn tình nội y tình thú
6. Y tu mama tambien (2001) Dân ghiền phim chắc chắn rằng không thể vứt quaY tu mama tambienvì ngôn ngữ điện ảnh tuyệt vời của nó, mà lại xét ở cấp độ gợi tình, phim cũng rất xuất dung nhan với dàn diễn viên diễn như không, cùng các trích đoạn rất lôi kéo nhưng không thô
, là tình cảm chân thành, là sự cảm thông sâu sắếc của tác giả đốếi với cuộc sốếng và con người, đặc biệt là những con người nhỏ bé, bầết hạnh, người phụ nữ vốến bị xã hội cũ coi rẻ được nhà thơ nói đễến bẳng một tầếm lòng trân trọng, thương yêu - Nguyềễn Du sinh năm 1765, mấất năm 1820, tên chữ là Tồấ Như, hiệu là Thanh Hiên.
Liên tiếp có những tình tiết mới được tung ra. Mới đây, một tài khoản Weibo được nghi là của Trịnh Sảng đã tung ảnh được làm mờ nhưng phóng to, cho thấy dường như đây là ảnh một người đàn ông quấn chăn, rất có thể là bằng chứng Trương Hằng ngoại tình. Nội
Nội tình sau hôn nhân - "công cụ" hữu ích cho mọi cuộc hôn nhân rạn nứt vì ngoại tình. Cuốn sách này sẽ đem lại cái nhìn sâu sắc về lý do dẫn đến chuyện ngoại tình, ảnh hưởng của ngoại tình đến cả hai người trong hôn nhân, dù là người bị tổn thương hay
Thể loại: Truyện Tiên hiệp, Truyện Ngôn tình Nội dung truyện: Vốn dĩ chỉ là mộ bé gái ở một thị trấn nhỏ nhưng may mắn được dìu dắt, bước chân lên con đường tu tiên. Nàng được nhận vào một trong ngũ đại tông môn. Được thu nhận làm đệ tử, có sư huynh sư đệ, có sư phụ che chở, yêu thương. Con đường tu tiên của nàng vốn đầy khó khăn trắc trở.
Flirten Verliebte Männer Mit Anderen Frauen. ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========Thể loại ngôn tình, sắc, sủng, ngượcAnh thật sự không hiểu tại sao anh yêu cô yêu như vậy mà cô phản bội anh?Anh biết cô cũng yêu anh nhưng vì sao cô lại muốn kết hôn với người này nhưng lại tìm đến vòng tay nam nhân khác?Vì sao đã có một người bạn trai tốt đến như vậy cô vẫn muốn lăng nhăng cùng người khác?Vì sao khi cô cứ quấn quýt lấy anh không buông, mong muốn sống cùng cho bằng được?Để rồi sau khi kết hôn lại qua lại thân mật với một nam minh tinh chứ????Anh không hiểu, anh cố gắng phấn đấu như vậy là vì điều gì? Để chứng minh với cô mình không vô dụng? Cho cô sáng mắt vì đã coi thường mình? Hay vì yêu nên muốn ánh mắt cô dừng lại hình bóng anh đang tỏa sáng? Hay vì thù hận với cô việc cô đã bỏ rơi anh?Nhưng mọi thứ điều khiến anh cực kì nghi hoặc. Một cô gái diễm lệ như cô, việc gì phải làm như thế. Đã không có tình cảm tại sao lại chấp nhận cuộc hôn nhân hữu danh vô thực như vậy?Nếu đã không yêu mến nhau, việc gì lại khiến anh đau lòng, việc gì lại bắt lấy tâm anh rồi hung hăng nghiền nát nó?Trong lúc cảm giác nghi hoặc ngày càng tăng, anh lại ngạc nhiên phát hiện, cô vẫn là một cô gái ngây thơ không biết gì cảViệc này sao có thể???
Người đàn ông cà lơ phất phơ kia không thèm quan tâm đây là trường hợp gì, y rất tự nhiên mà ngồi cạnh chủ tịch, hai chân bắt chéo qua nhau, tư thế vừa dã tính vừa tuỳ tiện ngồi trên ghế da. Lê Đan cực kỳ ngạc nhiên, cậu cẩn thận quan sát hai người ngồi cạnh nhau, đồng thời nhìn một lượt khắp phát hiện rằng không ai cảm thấy kinh ngạc với sự xuất hiện của người đàn ông cà lơ phất phơ kia. Chủ tịch thì đang chăm chú nghiêm túc phân công nhiệm vụ với cấp dưới, y dường như hoàn toàn không thấy người đàn ông giống mình như đúc đang ngồi bên gì xảy ra vậy? Tại sao những ngừoi khác không phát hiện sự tồn tại của người đàn ông kia? Lê Đan thất thần nhìn chằm chằm nam nhân, trong phút chốc quên thu hồi ánh mắt đang lăng lăng nhìn trộm. Đột nhiên người đàn ông kia nghiêng mặt qua, ánh mắt y chuẩn xác bắt được đôi mắt đang mê man của Lê thấy được vẻ mặt anh ta dần dần trở nên nham hiểm, khoé môi câu lên một độ cong tà mị, gương mặt đầy thâm ý cùng mập mờ. Lê Đan giật mình kinh ngạc, mặt mũi khẽ nhúc nhích, cậu vội vàng cúi đầu giả bộ xem tài liệu trên bàn. Hai bàn tay đặt trên bàn hội nghị chặt chẽ giao nhau, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi vì kinh sợ.“Tôi là Tịch Chu, từ nay về sau chính thức là cấp trên của mọi người. Ở Minh Duyệt này thì ưu điểm và khuyết điểm của mọi người đều có thể được bỏ qua, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là mọi người phải tuyệt đối trung thành và tuyệt đối chuyên tâm vào nghề nghiệp.”Chủ tịch nói xong, tầm mắt y chậm rãi quét nhìn một vòng. Lúc này Lê Đan lần nữa cảm nhận được ánh mắt nóng rực, trắng trợn dính vào trên người, cậu không dám ngẩng đầu xem tình huống ra sao, nên vẫn như trước không biết được đáp án mình cần, cậu như một kẻ mù bị người đàn ông ngồi kia nắm thanh của Tịch Chu vang lên từ tính trầm thấp, tiến vào tai Lê Đan như hoá thành một lời triệu hồi đầy tình sắc. Cậu không tự chủ được mà nhớ đến cái đêm mình quỳ dưới háng khẩu giao cho nam nhân, từng hơi thở gấp gáp bị đè nén của đôi phương, và cả tiếng gầm nhẹ trong cổ họng khi đạt cao trào...Vành tai Lê kiến trúc sư lập tức đỏ lên trước mặt bao người, hai gò má ửng đỏ hồng phớt tràn ngập khả nghi. May mà có sự uy áp cường thế trước đó của chủ tịch, hầu hết mọi người đều nghiêm túc họp nên không ai phát hiện ra sự khác thường của Lê không biết tại sao mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ nghe âm thanh của đối phương thôi mà cơ thể cũng nổi lên phản ứng, dường như có một luồng điện đang quậy phá chạy dọc sống lưng, khiến cậu run rẩy tê dại không ngừng. Cậu phải dùng rất nhiều sức lực mới khắc chế hành động đem hai tay tới gần hạ thân để an mắt Lê Đan bắt đầu ướt át, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên, tiến hành quan sát kĩ càng hai nam nhân giống nhau như đúc. Đang cẩn thận nhìn kĩ thì bị nam nhân cà lơ phất phơ kia chặn lại, lần này ánh mắt của đối phương còn trần trụi nóng bỏng hơn trước, y thè lưỡi liếm liếm răng nhọn, Lê Đan cảm giác rằng chỉ cần một giây kế tiếp thôi thì y sẽ lập tức nhào lên gặm cắn mình triệt triệt để để từ trong đến bên run rẩy nhìn sang vị chủ tịch bên cạnh, phong độ và cử chỉ giơ tay nhấc chân của đối phương không một chút nào giống với tên biến thái ở nhà vệ sinh nữ kia. Trong lòng Lê Đan âm thầm so sánh và suy đoán, cuối cùng cậu nhận định người đàn ông cà lơ phất phơ mới là nam nhân đã ở cùng cậu vào đêm đó. Đúng rồi, chủ tịch đứng đắn và mị lực như vậy thì sao có thể là một tên biến thái xông vô nhà vệ sinh nữ!o╯□╰oLê Đan đắm chìm trong suy nghĩ của mình, quên mất thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm người đàn ông cà lơ phất phơ kia, vì vậy cậu không hề phát hiện rằng sắc mặt chủ tịch càng ngàng càng âm trầm, khí áp liên tục rớt xuống mấy họp không kéo dài lâu, rất nhanh liền sắp kết thúc. Nhưng dù cho Tịch Chu nói đến đặc sắc bao nhiêu, lực chú ý của Lê Đan cũng hoàn toàn không hề đặt ở đây, cả đầu óc đều tràn ngập hình ảnh bản thân say rượu nằm trên người nam nhân. Cậu cố gắng đè nén dục vọng mãnh liệt đang cuộn trào trong vất vả chờ đến khi cuộc họp kết thúc, Lê Đan thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhấc người đứng dậy, bỗng thình lình phát hiện một bãi nước ẩm ướt khả nghi ở giữa ghế, Lê Đan trong lòng ngượng đến hoảng, dự định coi như chưa có gì xảy ra mà lập tức rời khỏi phòng đi tới cửa phòng, cậu theo bản năng tìm kiếm thân ảnh người đàn ông kia, nhưng kết quả lại không thấy gì cả. Người đó thoạt nhìn tuỳ tiện tà ác như vậy, thật kỳ lạ là tại sao không một ai chú ý tới?Lê Đan vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ khẩn thiết trước mắt là phải nhanh chóng thay ra quần lót cùng quần tây ẩm ướt, nếu cứ mặc một bộ y phục ướt đẫm nước dâm như vậy mà ra ngoài thì thật sự rất xấu Đan định bước về phòng làm việc của mình thì bị một người ngăn lại.“Lê kiến trúc sư, xin ngài hãy chờ một chút.” Một giọng nói vội vàng gọi Lê Đan dừng chân, xoay người xem đó là ai. Lê Đan nhớ mang máng người này, hình như đây là trợ lý mới nhậm chức bên người chủ tịch. Trong lòng cậu thấy nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, khiêm tốn hỏi “Xin hỏi trợ lý cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”Người trợ lý nhanh chóng lấy ra một hộp trang sức tao nhã, cậu ta giải thích “Đây là đồ vật mà Tịch tổng nhờ tôi chuyển cho ngài, cùng với lời nhắn là ngài hãy đợi chủ tịch ở văn phòng.”Lê Đan bỗng bị một tình huống như này làm cho phản ứng không kịp, chủ tịch tìm cậu sao?!“Tịch tổng có chuyện quan trọng cần tìm tôi à? Tôi có thể mạo muội hỏi là có chuyện gì không?” Lê Đan có chút bất đắc dĩ, không lẽ cậu phải mặc bộ y phục ướt đẫm nước dâm mà đi gặp chủ tịch sao?“Xin lỗi, mấy vấn đề này tôi không cách nào trả lời ngài được, Tịch tổng chỉ giao phó là mời Lê kiến trúc sư ngài đến văn phòng chủ tịch, tự mình mở cửa ra thôi.” Trợ lý trả lời vô cùng khôn khéo, làm cho người khác không thể nào từ chối Đan đành đi theo đến tầng cao nhất của công ty, trợ lý đưa cậu tới một cánh cửa, sau đó cung kính nói “Lê kiến trúc sư, chính là chỗ này, mời ngài vào bên trong chờ, tôi sẽ đi thông báo cho Tịch tổng.”“Cảm ơn.” Sau khi trợ lý rời đi, cậu vẫn như trước đứng im ngoài cửa, do dự mấy phút rồi mới vặn mở cửa, nhẹ nhàng đi trí bên trong cũng không có gì đặc sắc, văn phòng Tịch Chu rất đơn giản, bắt mắt nhất là chiếc sô pha và một cái bàn công tác to lớn. Cả phòng lấy màu xám bạc cùng xám đen làm chủ đạo, cực kỳ thích hợp khí chất của y. Duy nhất một việc Lê Đan không hiểu là cái gương lớn được nạm trên tường nằm bên phải văn phòng, cậu không rõ tại sao phải cần một cái gương lớn như vậy trong phòng làm Đan đi dạo một vòng, lúc này mới nhớ tới trên tay mình còn mang một chiếc hộp. Cậu đặt nó lên bàn làm việc, chậm rãi gỡ dây buộc đóng gói ra, mở nắp hộp thì thấy ở bên trong hình như là một bộ y phục. Lê Đan đưa tay chạm thử, vải vóc thật trơn mịn thoải mái, cậu tò mò cầm bộ quần áo lên, lúc này mới nhìn rõ nó là gì..... Nội y, nội y tình thú!?Đúng vậy, dù Lê kiến trúc sư cấm dục ngây thơ đến cỡ nào, cậu vẫn biết đây là một bộ nội y cực kỳ lộ liễu dâm đãng! Huống chi bộ đồ này còn biến thái hơn mấy bộ tình thú khác! Ai có thể nói cho cậu biết tại sao cái quần lót này lại quái như vậy không? Một hàng ren thẳng tắp dọc quần lót, ở giữa còn là lưới xen kẽ ren đỏ, kiểu áo thì giống như một cái yếm cổ xưa màu rượu đỏ....Tim Lê Đan “thình thịch” đập nhanh, gương mặt ửng đỏ diễm lệ, vừa thẹn vừa giận, cậu cảm giác như mình đang cầm một củ khoai lang nóng đến phỏng tay vậy. Cậu ném hộp dự định rời khỏi phòng làm việc thì lúc này điện thoại trên bàn bỗng reo lên, không biết tại sao Lê Đan lại cảm thấy cú điện thoại này là gọi cho điện thoại reo rất lâu, mới ngưng vài giây lại vang lên lần nữa, kiên nhẫn lặp đi lặp lại. Chân Lê Đan tựa như mọc rễ, cậu đứng yên thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn cầm điện thoại âm thanh từ tính trầm thấp truyền vào tai Lê Đan, “Mặc vào lễ vật tôi đưa cậu tại đây, đừng hi vọng rời khỏi, và cũng đừng cố gắng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.”Lê kiến trúc sư không kháng cự nổi âm thanh của chủ tịch mới đến này, thân thể cậu bỗng mềm nhũn hơn phân nửa, nhưng Lê Đan vẫn cố chống đỡ, lạnh mặt nói “Tôi sẽ không làm theo lời ngài nói.”Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, Tịch Chu mở miệng “Tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn vâng lời như đêm đó, nếu không thì chờ tôi chơi đến chết đi.”Lê Đan khiếp sợ không ít, cậu cứ nghĩ người đàn ông cà lơ phất phơ kia mới là tên biến thái ở nhà vệ sinh, thế nhưng hoá ra lại là vị chủ tịch bề ngoài ngay thẳng phong độ này. Vậy tại sao hai người họ lại có thể giống nhau như đúc? Anh em song sinh sao? Nhưng mà theo thông tin ở công ty thì Tịch Chu không có anh em trai mà...Bên kia, vẻ mặt ông chủ Tịch Chu cực kỳ âm u, trước mặt hắn nhìn thằng đàn ông khác, giờ còn dám từ chối hắn sao? Nam nhân nổi giận cười lạnh. Lúc đang họp hắn đã chú ý tới sự thất thần của Lê Đan, dù một giây đối phương cũng không thèm chú ý đến mình. Nhưng càng làm cho hắn tức giận không chịu nổi chính là, Lê Đan vẫn luôn thất thần nhìn một lão hói đầu bên cạnh hắn! Quả thật không thể nhịn nổi, đây đúng là muốn làm trời mà!
Lời nói vừa rơi xuống, biểu cảm của Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi thay đổi, nhưng rất nhanh phục hồi khoảnh khắc ngắn ngủi này vẫn bị Đường Nhã Phương bắt nụ cười đầy ẩn ý nở trên môi cô, cô nói, "Hay là tớ gọi điện bảo họ đến." "Không cần!" "Không cần!" Hai người họ đồng loạt từ chối lời nói của Nhã Phương không nhịn được cười, "Tớ chỉ đùa thôi, sao hai cậu lại căng thẳng như vậy?" Chỉ đùa thôi?! Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, sau đó nhìn Đường Nhã Phương đang đắc ý nở nụ cười, hai cô mới nhận ra mình bị lừa."Đường Nhã Phương!" Hai người lần lượt đứng lên, chuẩn bị xông này, Lục Đình Vỹ vươn tay kéo Đường Nhã Phương vào trong lòng, giương mắt nhìn hai người sắp về tới."Nhã Phương vừa xuất viện, không chịu được sức quăng của hai cô đâu." Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi không thực sự muốn ném Nhã Phương, anh nói điều này, hai người lập tức xấu An Nhi cười trừ, "Tổng giám đốc Lục, chúng tôi biết rồi." Đương nhiên, chỉ có hai người là xấu hổ, Lục Đình Vỹ vẫn bình tĩnh đỡ Đường Nhã Phương đứng lên, "Đi, chúng ta đi ăn cơm." Đường Nhã Phương nháy mắt với hai người Tống An Nhi, rồi cùng Lục Đình Vỹ đi đến nhà An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, đồng thời thở rồi, bây giờ Nhã Phương có hậu thuẫn, hai cô không thể náo loạn như trước nhà ăn, không khí sôi động hẳn lên."Nhã Phương, cậu lần này thân thể tổn thương, cần ăn nhiều hơn." Sau đó, Tống An Nhi gắp một chiếc đùi gà cho vào bát của cô."Đúng, Nhã Phương, cậu phải ăn nhiều vào." Một chiếc cánh gà được cho vào bát, là được Lê Mẫn Nghi gắp Nhã Phương nâng mắt nhìn bọn họ, khóe mắt giật giật."Nhã Phương, cậu sao có thể nghĩ về chúng tớ như thế được?" Lê Mẫn Nghi vội vàng sau đó, giọng của Tống An Nhiên liền vang lên "Đúng thế, cậu làm sao có thể đem quan hệ của chúng ta cẩu thả nghĩ như thế được?" "Thật không?" Đường Nhã Phương cầm đùi gà lên cắn một cái, sau đó nói tiếp "Nói đi, các cậu muốn tớ giúp chuyện gì?" Nghe vậy, Tống An Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Nhã Phương, chúng tớ thật sự không có việc cần cậu giúp." "Thật không?" Đường Nhã Phương nhưởng mày, vẫn không tin."Thật mà, mau ăn đi." Lê Mẫn Nghi gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô, giận dỗi liếc cô một cái."Vậy được rồi, tớ yên tâm ăn được rồi." Đường Nhã Phương gắp đùi gà lên, cắn thêm một đó, ba người đều cười nhẹ, tâm tình lộ bữa tối, Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi đi khi tắm xong, Đường Nhã Phương ngồi xếp bằng trên giường mở gói quà mà bọn An Nhi quà được gói hết lớp này đến lớp khác, mở ra phải mất rất nhiều công nghĩ đó sẽ là một món quà quý giá nên đã được gói rất cẩn khi cô mở ra và nhìn thấy bên trong, sắc mặt Đường Nhã Phương lập tức đen quái gì đây? Cô chỉ nhìn thấy trong chiếc hộp nhỏ có một thứ to như miếng gạc màu đỏ, cô đưa tay ra mở rồi xé hộp nó nội y mỏng manh như cánh ve sầu hút mắt bộ nội y gần như trong suốt, khuôn mặt cô lập tức đỏ đó, cô nhanh chóng ném nó đi, xuống giường, vơ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đi ra ban Lục Đình Vỹ ra khỏi phòng tắm, tình cờ thấy cô chạy ra ban công, định ngăn cô ấy lại, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh thì cô đã chạy ra ban công đóng cửa giác như có một tai họa đang đuổi theo sau lưng Đình Vỹ lắc đầu cười, bước đến bên giường, ánh mắt vô tình quét qua ga giường màu xám có một màu đỏ Đình Vỹ cau mày, anh đi tới nhìn chăm chú, trong đôi mắt đen láy có chút hứng ra cô chạy nhanh như vậy là vì chuyện ban công, Đường Nhã Phương rống lên với người nghe điện thoại, "Lê Mẫn Nghi, cậu tặng cái đồ quỷ gì thế hả?" Bên kia có tiếng cười "tủm tỉm" của Lê Mẫn Nghi, "Thế nào? Tớ rất chu đáo đúng không" "Chu đáo cái quằn què!" Đường Nhã Phương thực sự nổi điên, bật thốt lên một câu thô tục."Cậu nói xem, cậu tặng cái đồ đó nếu bị Đình Vỹ nhìn thấy anh ấy sẽ nghĩ như thế nào hả?" Cô không muốn Đình Vỹ hiểu lầm cô về những suy nghĩ không lành mạnh như Mẫn Nghi lại không cho là như vậy "Sẽ không đâu, anh ấy sẽ chỉ cảm ơn chúng tớ đã rất chu đáo thôi." "Lê Mẫn Nghi!" Đường Nhã Phương không nhịn được mà rống vẻ như cô thực sự tức giận rồi, Lê Mẫn Nghi đành phải nhẹ nhàng nói "Vậy thì cậu mau giấu đi, như thế chồng cậu sẽ không nhìn thấy đâu." Giấu nó? Sẽ không nhìn thấy? Đồng tử Đường Nhã Phương đột nhiên mở to, chết cha! Thứ đó vẫn còn ở trên việc hỏi tội, coi quên cất đồ trước thèm nói đến chuyện với Lê Mẫn Nghi nữa, cô vội vàng cúp máy, sau đó mở cửa lao vào xông vào liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên giường chăm chú nhìn laptop, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn Nhã Phương nhếch khỏe môi cười với anh, sau đó liếc mắt nhìn thứ màu đỏ bắt mắt trên rõ ràng, anh đã nhìn thấy phải nói gì bây giờ? Trong khi cô do dự, Lục Đình Vỹ đặt laptop lên đùi, rảnh rỗi nhìn cô, "Nhã Phương, lại đây." Nghe thấy âm thanh, Đường Nhã Phương cắn chặt môi, sau đó chậm rãi đi tới, nhưng không dám tới quá luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Lục Đình Vỹ lúc này có chút gì đó kỳ quái, chắc chắn anh đã nhìn thấy bộ đồ nội y đầy gợi tình vậy, cô ngồi ở cuối giường, trắn trọc một hồi rồi mới chậm rãi nói "Đây là của đám Mẫn Nghi tặng, em cũng không biết họ sẽ tặng một món quà như vậy." Nhưng anh im lặng, đôi mắt đen sâu như biển, không thấy một chút suy Nhã Phương cảm thấy lúc này anh giống như một con báo, nhìn thẳng vào con mồi..
Bận bận rộn rộn cả một buổi tối, thể xác và tinh thần Viện Viện đều mệt mỏi, sau khi trở lại trên giường rất mau liền ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông di động đánh thức Viện Viện. "Đây là số di động của ai?" Trên mặt Viện Viện mang theo nét buồn bực, "Uy, ai vậy?" Viện Viện cũng không có nghĩ nhiều liền nghe máy. "Tiểu bò sữa, nhanh nhanh lên, tôi ở trước cửa nhà cô, mau chạy ra đây, tôi cùng cô đi mua quần áo." Di động truyền ra thanh âm Viện Viện không muốn nghe nhất. "Không cần." giọng nói Viện Viện lạnh lùng, "Không, tôi có quần áo, không cần cậu phí tiền." "Tiểu bò sữa. Cho cô ba phút, trong vòng đó liền xuất hiện trước mắt tôi. Cô không ra, tôi liền đi vào." Thanh âm Trần Phong cũng lạnh xuống. "Tôi lập tức ra ngay." Viện Viện kinh hoảng nhảy dựng lên, vội vàng mặc quần áo gọn gàng, dùng khăn lông lau mặt, súc súc miệng, nhanh chóng hướng mục tiêu dưới lầu chạy xuống, cả nhà còn đang ngủ, ngày hôm qua Viện Viện cũng đã nói cho mẹ cô nghe mình đã tìm được công việc, chỉ có thể ngẫu nhiên mới có thể về nhà, từ khi còn nhỏ Viện Viện đều rất ngoan lại có chí tiến lên, cho nên mẹ cô cũng không có đặc biệt lo lắng cho Viện Viện, chỉ là dặn dò muốn Viện Viện thường xuyên gọi điện về nhà báo bình an. Ở trong một hoàn cảnh kém như vậy bõng có một chiếc xe xa hoa đậu ở đó, ngày hôm qua trời đã tối nên mới không thấy được, chính là hiện tại vừa mới sáng sơm bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy siêu xe căn bản bình thường không có khả năng xuất hiện ở đây, cơ hồ ai nấy đều nhìn chằm chằm. Viện Viện giống như kẻ trộm, cúi đầu lẻn đến cửa xe sau, mở cửa ra sau đó liền lên xe, "Phiền toái ngài, thỉnh mau mau lái xe." Viện Viện sau khi lên xe liền thỉnh cầu tài xế. Tài xế nhìn Trần Phong một cái, thấy Trần Phong không có tỏ vẻ gì, liền khởi động xe lái đi. "Thế nào? Từ tiểu bò sữa liền biến thành tiểu lão bà của tôi?" Trần Phong đem tay vói vào trong quần áo của Viện Viện, đem hai cái vú lớn nắm vào trong tay. "Đau ~" Ngày hôm qua cả hai vú đều bị sưng, qua một đêm đã khôi phục được một chút, nhưng khi tay sờ lên vẫn phi thường đau đớn. Hơn nữa, trước mặt tài xế bị người ta sờ ngực, Viện Viện cũng không chịu nổi. Trần Phong ấn một cái nút, ở giữa xe dâng lên một tấm kính thuỷ tinh, đem trước sau phân cách. "Để tôi nhìn vú của cô xem, về sau tôi còn muốn uống sữa, cũng không thể đế nó hỏng mất được." Trần Phong cởi bỏ nút thắt áo ngực của Viện Viện. So với ngày hôm qua. thoạt nhìn còn muốn nghiêm trọng hơn, rất nhiều nơi đã biến thành tím đen, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. "Tiểu bò sữa đáng thương, không nghe lời nên bị trừng phạt thảm, về sau không cần ngỗ nghịch với chủ nhân, nhớ kỹ chưa?" Trần Phong từ trong túi lấy ra một ống thuốc mỡ, ôn nhu bôi lên hai cái vú lớn của Viện Viện, cùng với người thiếu niên thô bạo ngày hôm qua khác nhau một trời. Thuốc mỡ được bôi trên vú, rất thoải mái, cảm giác mát lạnh truyền đến, làm mọi thứ tra tấn đau đớn dường như biến mất, Viện Viện thoải mái, thở dài một hơi.
Truyện ngôn tình sắc Thú Y là câu chuyện tình yêu lãng mạn và hài hước về một bác sĩ và một anh chàng thanh niên, họ yêu nhau cuồng nhiệt và điên cuồng, ban đầu tình cảm ấy chưa được chấp nhận nhưng về sau thì hai người đã dần dần có tình cảm thật với nhau không e dè. Một thanh niên cường tráng rất khôi ngô vô tình bị thương bất đắc dĩ và thế là đi khám bệnh vô tình gặp được một bác sĩ, ánh mắt bác sĩ nhìn anh với vẻ trìu mến nhưng tôi lại không nghĩ là ánh mắt yêu thương. Anh ta không những giam lỏng tôi ở bệnh viện mà đến khi về nhà anh ta cũng bàm theo tôi không rời. Nhưng những ngày tháng đó nhờ có anh ta mà tôi sống vui vẻ thoải mái hơn và nhiệt tình chăm sóc cho tôi hơn cả người nhà và bạn thân. Và rồi tôi cũng đã có tình cảm với anh ấy từ lúc nào không hay? Cùng đọc truyện và tìm câu trả lời nhé. Thông qua đó, Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa là tác phẩm cùng loại mang nội dung đầy mới mẻ, mời các bạn khám phá. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Thú Y! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc "Thú" Y Hidden Bảo Bối Lên Nhầm Giường Tạp Nhi Truy Đuổi Nhan Tiểu Ngôn Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu Tử Phách Yên Vân Lục Phúc Nhàn Rỗi Đông Ly Cúc Ẩn Thiên Sơn Tuyết Liên Tiêu Tử Linh
ngôn tình nội y tình thú